"Nhé?" lại còn “nhé”? Anh có giọng nói hay nhưng xin đừng tùy tiện thả thính! Sở Dung mở miệng, cảm thấy sau khi cô thử phá vỡ hình tượng, Phó Như Hối còn trở nên dịu dàng hơn. Có phải cô đã vô tình chạm vào một số công tắc của Phó Như Hối? Giọng điệu cưng chiêu không thể giải thích này khiến Sở Dung không dám nói ra, cô chậm chạp mà nhìn Phó Như Hối lấy đồ ăn vặt đi, lại chết lặng mà nhìn anh mặt không đổi sắc tắt TV đi. Cuối cùng Phó Niên cũng được giải thoát khỏi cảnh nghe những lời này.
Phó Dư đang ợ hơi sau bữa ăn, nhắm mắt lại trong khi vẫn nhai đồ ăn trong miệng.
Phó Như Hối nhẹ nhàng lau vụn khoai tây chiên trên miệng Phó Dư: "Sao lại dính đồ ăn khắp mặt thế này, giống mẹ quá. Anh ngước nhìn khóe miệng của Sở Dung.
Sở Dung vội vã đưa tay lên lau miệng: "Không cân làm phiền Tổng giám đốc Phó, tôi tự làm được.'
Chết tiệt, người đàn ông này thật sự không bình thường. Ánh mắt Phó Như Hối nhìn cô quá kỳ lạ, cảm thấy trong ánh mắt sâu thẳm như đã viết một bài luận văn ngắn mười nghìn từ, Sở Dung nhìn không hiểu, cũng không dám nhìn.
Phó Như Hối mỉm cười: "Còn sót ở đây." Bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh đưa ra vuốt tóc Sở Dung, lấy đi một chút khoai tây chiên còn dính trên tóc của Sở Dung.
Sở Dung bất lực nhìn Phó Như Hối loay hoay nhặt mảnh vụn trên tóc và trên mặt Phó Dư, sau đó quấn chúng vào khăn giấy và ném vào thùng rác.
Sở Dung cảm thấy rất khó xử trong lòng.
Phó Như Hối, Tổng giám đốc Phó, anh Phó, cách anh làm khiến tôi rất khó xử.
Chẳng lẽ anh không biết bạn bè của vợ mình là ai?
Anh không tự hỏi liệu vợ mình thường gọi anh là chông không sao?
Sở Dung bắt đâu cảm thấy rằng, phản ứng quá mức của mình có thể không khiến Phó Như Hối nghi ngờ nhưng chắc chắn sẽ khiến anh nghi ngờ trạng thái tinh thân của cô. Bệnh viện tâm thân đáng sợ hơn đạo sĩ và Sở Dung nhận ra mình đã ngu ngốc như thế nào chỉ trong vài phút.
"Rất muộn rồi, lên tâng ngủ đi. Phó Như Hối không cho rằng cô ngốc, ngược lại anh cười rất hạnh phúc, tắt TV và không khí yên tĩnh của phòng khách càng khiến người ta buồn ngủ.
Phó Dư đã ngủ một lát, còn Phó Niên cũng đang ngáp liên tục.
Anh sẽ đưa các con lên phòng." Phó Như Hối tiến lại và bế Phó Dư: "Em có thể tự mình lên lầu trước được không?" Tình huống bất ngờ khiến Sở Dung cảm thấy mình lại bị những lời nói của Phó Như Hối đánh trúng. Tự mình lên lâu? Tất nhiên một người trưởng thành ở độ tuổi hai mươi có thể tự lên lầu.
Sở Dung không biết phải phản ứng như thế nào với giọng điệu ngọt ngào quá mức của Phó Như Hối, cô chỉ có thể từ tốn hỏi: "Anh định đưa chúng về đâu?" Bởi vì Phó Niên và Phó Dư đã quen ngủ cùng nhau, khi Phó Như Hối đột ngột nói muốn đưa chúng về phòng, Sở Dung liền vô thức đặt câu hỏi. "Anh nghĩ, phòng của chúng nên là ở tâng hai." Phó Như Hối trả lời với nụ cười.
Anh trả lời rất nhẹ nhàng nhưng giọng điệu không có ý mỉa mai, dường như không nghĩ Sở Dung đã hỏi một câu hỏi rất thông minh.
nÀ "
Căn phòng trên tâng hai, đó là căn phòng ban đầu của Phó Niên và Phó Dư. Trước đây căn phòng đó đã bị người ta cố ý phá hủy, một thời gian dài không thể sử dụng.
Sở Dung muốn nói điều gì đó nhưng lại do dự, may mắn thay cô đã sắp xếp lại phòng của Phó Niên và Phó Dư từ lâu trước khi Phó Như Hối trở và. Tuy nhiên, hai đứa trẻ vẫn chưa sẵn sàng quay lại phòng ngủ của mình, Sở Dung đã nhắc nhở một lân nhưng chúng giả vờ không nghe thấy, cô chỉ biết mỉm cười bỏ qua.
Phó Niên và Phó Dư đã quen ngủ cùng cô và dĩ nhiên cô cũng đã quen với cuộc sống hàng ngày cùng các con. Giờ đây khi Phó Như Hối đã trở về, Phó Niên và Phó Dư chỉ có thể trở lại phòng của mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo